Thứ Ba, 28 tháng 2, 2017

Revolutionary Road - Bi kịch khi hai con người không còn cùng nhìn về một hướng

Lâu lắm mới dành thời gian xem hết một bộ phim và Revolutionary Road mang lại cho tôi nhiều thứ hơn là sự giải trí đơn thuần.
Có lẽ đây sẽ là một trong những cảnh sẽ ám ảnh mình nhất trong tất cả các phim mà mình đã từng xem trước kia. 
Người ta luôn nói nhiều đến sự thành công của những người đàn ông nhưng lại rất rất ít khi để tâm đến khát khao trở thành "là một ai đó" trong xã hội của những người phụ nữ, đặc biệt là những người như April-luôn muốn nhiều thứ hơn từ cuộc sống. 
April làm mình nhớ đến một nhân vật là Louki trong một cuốn sách mà mình đã đọc. Khi người ta vẽ ra cho mình quá nhiều vọng tưởng về một cuộc sống mới tốt đẹp hơn nhưng rồi ước mơ bị vỡ thành trăm ngàn mảnh bằng những điều trần trụi không như mơ của cuộc sống hôn nhân, người ta bắt đầu hụt hẫng và không biết bám víu vào đâu, cuộc sống trong khoảnh khắc bỗng chốc biến thành vô nghĩa, họ bắt đầu tìm đến những sự giải thoát, cả April và cả Louki hư vô đều tìm cho mình cùng một kết cục nhưng mình lại không hề thích cái kết của nó, mình luôn nghĩ: được sống trên đời này là một điều tuyệt vời khi mà có những người thậm chí chẳng có cơ hội được sinh ra (như đứa bé 12 tuần tuổi của April vậy). Giống như một đoạn thoại rất hay giữa vợ chồng April và một người bạn trong phim như thế này:
- Những người như Anh phải chạy lòng vòng thế sao?
- Chúng ta đều chạy. Chạy thoát khỏi những sự trống trải của bản thân.
- Sự trống trải à? Làm sao họ chạy trốn khỏi sự trống trải của bản thân ngoại trừ việc đối diện nó?!
Kết phim buồn nhưng sau tất cả thì Kate Winslet vẫn quá hay và quá đẹp!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét